Vậy là lại sắp một lần nữa bay sang Sing tiếp tục cuộc chiến đại học. Nói nghe không phải lắm, chứ tôi đã bay đi bay lại cũng phải gần chục lần rồi, cảm xúc thì nó cứ dần dần nhạt đi sau mỗi lần đi đi về về. Vẫn là những công đoạn muôn thủa: mua đồ, mua mì, đi ăn uống với bạn bè, đến giờ thì xách vali tạm biệt gia đình và bay vèo sang Sing, tiếp tục với cuộc sống một mình nhưng không quá cô đơn. Không biết có phải vì cảm xúc của tôi đã bị bào mòn đi nhiều cùng với cuộc sống nhanh chóng, bận rộn và tấp nập ở Sing ko, nhưng thực sự có lúc tôi cảm thấy như bị lãnh cảm với những gì xảy ra trong cuộc sống, đến mức không muốn nói chuyện với người nhà vào mỗi tối thứ 7 hàng tuần như thường lệ (và cũng vì một phần vì cuộc sống bận rộn nhưng buồn tẻ, chả có gì đáng để kể cả, ở nhà thì mọi thứ luôn "bình thường" mặc dù sau 2 tháng về nhà thì "bình thường" cũng đầy những áp lực căng thẳng... Anyway...) Nhưng không hiểu sao lần này lại khác. Hè 2013, tôi về đi làm cho quá
I deleted my pretentious-sounding title